Hắn đứng dậy.
Hướng về phía núi Tây Chu đi đến.
Chỉ là lần này, chủ nhân núi Tây Chu vẫn như cũ không gặp, Cố Cẩm Niên không cưỡng cầu.
Nhưng hắn lưu lại một phần tin.
Sau một lúc lâu, lấy được đáp lại Cố Cẩm Niên lộ ra nụ cười.
Nhất Chung Ly mở núi Tây Chu.
Tất cả mọi chuyện đều giải quyết rồi.
Trên đỉnh một ngọn núi lớn.
Sắc mặt Cố Cẩm Niên bình tĩnh, nhưng rất nhanh từng sợi kim sắc quang mang bay tới.
Dòng sông thời gian, xuất hiện ở trước mặt Cố Cẩm Niên.
Rầm rầm rầm.
Trong chốc lát.
Đại thế rung động.
Dòng sông thời gian hiển lộ.
Từng sợi kim sắc quang mang xuất hiện, hội tụ thành một dòng sông.
Dòng sông thời gian xuất hiện, nháy mắt khiến cả thế gian đều chú ý.
Trên bầu trời, mấy người Thượng Cư Thánh nhân, Hiên Viên Vương cũng đang thời khắc chú ý. Bọn họ bị phong tỏa, bị trói buộc tay chân, đang đợi sau ba năm Cố Cẩm Niên thất bại.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, Cố Cẩm Niên vậy mà sớm ngưng tụ ra dòng sông thời gian.
Chuyện này cũng thật sự khiến người khác không tưởng được.
Làm dòng sông thời gian xuất hiện, tâm tình mọi người có chút nặng nề, sinh tử có thể chỉ nhìn vào lần này rồi.
Đối mặt với dòng sông thời gian.
Cố Cẩm Niên lộ ra vẻ rất bình tĩnh, hắn không có bất cứ chút do dự nào, trực tiếp bước vào bên trong sông dài.
Sông dài kim sắc nối liền trời đất, trong mắt thế nhân lộ ra vẻ thần thánh vô cùng.
Mà cùng lúc đó.
Trên cửu trọng thiên.
Năm mươi đạo thân ảnh hiển hiện, là 50 chủ nhân Thiên Đạo.
Bọn họ nhìn chăm chú lên tất cả.
Tiến hành giao lưu ý chí.
"Hắn có thể thành công sao?"
Có ý chí của chủ nhân Thiên Đạo vang lên.
"Có thể thành công hay không."
"Sau một khắc là biết rồi."
Có ý chí đáp lại.
Ở trong mắt người khác thì Cố Cẩm Niên tiến vào dòng sông thời gian, chỉ cần một nháy mắt sẽ xuất hiện.
Còn đối với Cố Cẩm Niên mà nói, hắn bước vào trong đó, có thể sẽ trải nghiệm vô số năm tháng.
Quả nhiên.
Sau khi ý chí vừa dứt lời.
Thân ảnh Cố Cẩm Niên từ dòng sông thời gian đã đi ra.
Thế nhân kinh ngạc, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có kết quả?
Trên đỉnh núi.
Cố Cẩm Niên từ dòng sông thời gian đi ra, ánh mắt hôi bại.
Hắn vừa rồi bước vào dòng sông thời gian, trải qua cửu thế, cuối cùng thất bại ở thế thứ chín.
Hắn đã trải qua cửu thế Luân hồi, trong ánh mắt hắn tràn đầy tang thương.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thất bại.
Không lĩnh ngộ được Thánh đạo chân chính, nếu không phải thể nội có ấn ký bảo hộ, chỉ sợ đã bị trầm luân bên trong dòng sông thời gian.
"Hắn thất bại."
Ý chí kinh khủng vang lên, chiêu cáo thiên hạ, Cố Cẩm Niên thất bại.
Trong chốc lát, tâm tình của thương sinh đại thế trầm thấp, không biết nên nói cái gì.
Mà Cố Cẩm Niên không hề nhiều lời, hắn ngồi xếp bằng, tinh tế cảm ngộ cửu thế Luân hồi lần này.
Như thế.
Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua.
Dòng sông thời gian vẫn chưa tiêu tán.
Cố Cẩm Niên một lần nữa bước vào bên trong song dài.
Đây là lần khiêu chiến thứ hai.
Mọi người vì hắn nơm nớp lo sợ.
Cũng lộ ra lo lắng.
Nhưng kết quả lần thứ hai càng tàn khốc hơn.
Cố Cẩm Niên lần này chết ở đời thứ nhất, suýt chút nữa đã hoàn toàn trầm luân.
May mắn chính là có được ấn ký Thánh nhân, nếu không thì Cố Cẩm Niên đã chết lần thứ hai.
Lần này thất bại, Cố Cẩm Niên lại lần nữa bế quan nửa tháng.
Lần thứ ba.
Khoảng cách ước hẹn ba năm chỉ còn có một tháng cuối cùng.
Lần thứ ba, hiệu quả rất tốt, Cố Cẩm Niên trải qua bảy thế nhưng vẫn thất bại như cũ.
Lần này, Cố Cẩm Niên không lựa chọn đốn ngộ, hắn rất trực tiếp, lựa chọn khiêu chiến lần thứ tư.
Lần thứ tư, trải qua hai mươi bốn thế.
Thẳng đến lần thứ năm, Cố Cẩm Niên trải qua ba mươi sáu thế.
Nhưng kết quả cuối cùng đều là thất bại.
Liên tiếp tục năm lần, Cố Cẩm Niên dùng mất năm lần cơ hội rồi. Lần tiếp theo nếu như trầm luân chính là chết.
"Cẩm Niên."
"Nghỉ ngơi một đoạn thời gian."
"Không nên quá liều mạng."
Cũng vào lúc này, giọng của Tô Văn Cảnh vang lên. Ông ấy nhìn ra được, Cố Cẩm Niên có chút vội vàng.
Trước mắt năm lần cơ hội đều dùng hết rồi.
Nếu như Cố Cẩm Niên còn tiếp tục như vậy thì rất dễ dàng trầm luân. Đến lúc đó thì dù là thần tiên đến cũng vô dụng.
Nghe thấy giọng của Tô Văn Cảnh, Cố Cẩm Niên không khỏi hít sâu một hơi.
Hắn cũng ý thức được bản thân hơi vội vàng.
Khả thi không đủ.
Trên đỉnh núi, Cố Cẩm Niên trầm mặc.
Hắn nhìn dòng sông thời gian, nội tâm cũng ở đây do dự.
Hắn muốn thừa thế xông lên.
Nhưng Tô Văn Cảnh nói không sai.
Do dự qua đi.
Cố Cẩm Niên cuối cùng thở dài.
"Còn xin sơn chủ xuất thủ."
Hắn lên tiếng, có vẻ hơi không hiểu thấu.
Mọi người hiếu kì nhưng nghĩ đến trước đó Cố Cẩm Niên đi một chuyến đến núi Tây Chu không biết đi làm cái gì. Trước mắt mọi người đã hiểu rõ đoán chừng là đạt thành một loại hiệp nghị nào đó.Li ê n h ệ zl: 0 9 3 5 8 2 4 7 0 2
"Được."
Núi Tây Chu truyền đến thanh âm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo